Đôi khi, khi ta rơi vào vực sâu của nỗi buồn, có những người bạn không cố mang đến cho ta giải pháp, mà còn trao tặng điều quý giá hơn: sự đồng hành.
Họ không tìm cách “giải quyết” vấn đề của ta; thay vào đó, họ làm một điều khó khăn và hiếm hoi hơn nhiều: họ lắng nghe.
Richard Diebenkorn, Two Women at a Table, 1963
Họ ngồi đó, lặng lẽ bên ta, để ta có thể trút ra hết cảm giác bế tắc, tuyệt vọng và kể rằng mọi thứ tồi tệ đến nhường nào. Lòng tự trọng của họ không bị tổn thương bởi sự u uất sâu sắc mà ta mang theo. Họ trưởng thành đủ để nhìn thấy – và chấp nhận – đứa trẻ giận dữ ẩn sâu trong con người ta.
Họ vững vàng đến mức không cần lúc nào cũng phải tỏ ra hữu ích. Họ không bị bóng tối trong chính họ đe dọa, nên chẳng sợ hãi khi nhìn thấy bóng tối phản chiếu nơi ta.
Họ không ngắt lời khi ta cứ mãi khẳng định rằng cuộc đời này chẳng còn ý nghĩa gì, rằng mọi thứ đều sụp đổ, rằng chẳng có tình yêu hay niềm tin, rằng tất cả đang hướng đến một kết cục bi thảm, và rằng ta không muốn tiếp tục sống nữa… Họ đủ tỉnh táo để hiểu rằng, ngay cả những điều này rồi cũng sẽ qua.
Họ làm một điều còn tử tế và sáng suốt hơn cả việc cố gắng an ủi ta: họ cho phép ta được buồn, được tuyệt vọng, được khốn khổ đến cùng cực nếu đó là điều cần thiết.
Họ trao cho ta điều ấm áp hơn cả sự lạc quan: đó là thời gian – đủ thời gian để ta có thể sống trọn vẹn với nỗi buồn của mình.
Nguồn: OUR VERY BEST FRIENDS - The School Of Life
Theo tamlyhoctoipham.com