Chúng ta có thể nghĩ rằng nếu được nghe lén những cuộc trò chuyện của các cặp đôi lý tưởng nhất – những người đã thực sự hiểu hết mọi bí ẩn của tình yêu và sự trưởng thành cảm xúc – thì chắc hẳn họ sẽ trao đổi những điều cao quý và sâu sắc.
Có lẽ, vào một tối nào đó, họ sẽ ngồi bàn về thuyết gắn bó và những mối liên kết với cha mẹ từ thuở thơ ấu, cùng nhau đọc một bài nghiên cứu của Melanie Klein, hoặc thư giãn với một bộ phim kinh điển của Akira Kurosawa (như Rashomon hay Sanshiro Sugata). Thế nhưng, thật ngạc nhiên, hầu hết họ lại chẳng làm gì giống vậy.
Anonymous couple posing for portraits, c. 1890s
Nếu đặt máy ghi âm cạnh họ, chúng ta có thể nghe thấy vài đoạn kiểu như thế này: một người bỗng thắc mắc tại sao chuối lại cong, người kia – dường như không mấy để tâm – lan man kể về cái lở miệng bên trái lưỡi trong khi đang mài móng chân và liếc hờ một video tội phạm đánh giá hãng hàng không trên YouTube. Rồi, chẳng hiểu vì lý do gì, người còn lại có thể buông ra một câu bông đùa với giọng Đức hài hước về lời bài hát của Dire Straits, trước khi người kia rủ rê tiếp tục bữa tối hôm qua bằng món bánh quy sô-cô-la chấm sữa chua dâu.
Vậy đó, những cuộc trò chuyện “không đầu không cuối” nhưng lại là những sợi dây vô hình gắn kết yêu thương, vì trong sự giản dị và ngớ ngẩn ấy, họ tìm thấy niềm vui và sự gần gũi sâu sắc nhất.
Nghe có vẻ như trò trẻ con, và đúng là đôi khi như thế thật, nhưng chúng ta có thể muốn giữ quan điểm rằng những câu chuyện tào lao, lộn xộn này cũng nên được xem là một dấu mốc của sự gần gũi cảm xúc – và là một dấu hiệu cho kiểu gắn kết chân thật nhất. Những người hiểu nhau sâu sắc và yêu thương nhau thật lòng dường như không ngồi bàn về triết học hay lý thuyết tội phạm kinh tế; họ tán gẫu, họ đi từ chuyện này sang chuyện kia, họ “chém gió”, và chính điều đó, xa lạ với những chuẩn mực và lý lẽ thường tình, lại là minh chứng lạ lùng và sâu sắc cho tình cảm của họ. Thân mật thực sự là khi ta dám thoải mái, dám “điên” hơn một chút trước mặt người kia – và biết rằng với họ, điều đó hoàn toàn ổn.
Tận sâu trong tâm trí mỗi người luôn có một dòng ý thức bất tận, hòa trộn giữa điều nghiêm túc và điều vu vơ, chuyện lớn lao và chuyện lông bông, cảm giác thân thể và xúc cảm tâm hồn. Và khi ta thật sự gần gũi với ai đó, ta dắt họ đến vùng ý thức ấy, trao cho họ cái đặc ân được thấy con người thật của mình – chứ không phải một phiên bản chỉnh chu, hay một cái “tôi” ta cố gắng xây dựng. Đây là đặc quyền chỉ dành cho số ít trong đời.
Mọi người ngoài kia có thể thấy một “ta” chín chắn, lý trí; nhưng những người ta yêu thương nhất sẽ biết đến đứa trẻ tinh nghịch, ngọt ngào, tò mò và đầy kỳ lạ, lúc nào cũng luyên thuyên không đầu không cuối. Khi ta tán nhảm, không hề về điều gì cụ thể, thực ra ta còn làm một điều sâu sắc hơn cả những lúc lý trí, hợp lý. Ta đang mở cửa cho ai đó bước vào nơi sơ khai và nguyên bản nhất trong ta, nơi mà quy tắc xã hội không thể chạm đến. Đó là một trong những điều dũng cảm và quan trọng nhất trên đời: để ai đó thật sự hiểu ta.
Nguồn: THE PLEASURES OF TALKING NONSENSE WITH SOMEONE WE LOVE - The School Of Life
Theo tamlyhoctoipham.com