Một trong những vòng luẩn quẩn đau đớn nhất của đời sống tinh thần mang tên OCD – rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Với những người mắc phải, luôn có điều gì đó đeo bám tâm trí họ, đòi hỏi sự suy xét và kiểm tra không ngừng. Họ lo sợ rằng khí độc đang âm thầm rò rỉ vào nhà, rằng một con dao sắc đã bị bỏ quên trong bếp và có thể rơi vào tay kẻ đột nhập. Họ băn khoăn về một thứ gì đó không phù hợp mà có thể họ đã xem trên mạng, và giờ cảnh sát có lẽ đang trên đường đến bắt họ. Hoặc họ lo lắng làn da mình đang lão hóa sớm, buộc họ phải soi gương liên tục để xác minh.
Photo by Cody Doherty on Unsplash
Những lời trấn an đơn giản sẽ không giúp ích gì trong những trường hợp này. Dẫu ta có chứng minh hàng trăm lần rằng không hề có khí độc, rằng dao đã được cất an toàn, rằng họ không làm điều gì sai trái và làn da vẫn hoàn toàn ổn, điều đó chẳng mấy tác dụng (dù đôi khi ta vẫn làm, chỉ để họ thấy được an ủi phần nào).
Nguyên nhân thực sự của nỗi sợ hãi không nằm ở đây, mà ẩn giấu ở một nơi khác. OCD là một chấn thương từ quá khứ, được phóng chiếu vào tương lai và biến đổi thành nỗi ám ảnh. Vì thế, cách duy nhất để vượt qua là thực hiện một cuộc điều tra kiên trì và sâu sắc.
Thông qua sự tìm hiểu cẩn thận, ta có thể nhận ra rằng nỗi sợ bị ngạt khí bắt nguồn từ hình ảnh một người mẹ trầm cảm, có vẻ như đã từng muốn làm ta ngạt thở khi còn nhỏ. Nỗi lo lắng về con dao sắc có thể phản ánh một cơn giận dữ âm thầm với người chăm sóc, người đã khiến ta tổn thương khủng khiếp. Sợ bị bắt giữ có thể liên quan đến cảm giác mình không bao giờ được công nhận trong gia đình. Và nỗi sợ lão hóa đôi khi bắt nguồn từ sự ghen tị âm thầm của một bậc phụ huynh. Những nỗi sợ ấy đã nhảy qua nguyên nhân ban đầu một cách ngẫu nhiên, đầy tính ẩn dụ; điều còn lại chỉ là cái vỏ trống rỗng của chúng, trong khi bản chất thực sự vẫn được giấu kín.
Tâm trí chúng ta thường khăng khăng rằng nỗi sợ của nó chẳng liên quan gì đến quá khứ, mà hoàn toàn bắt nguồn từ van gas, hay những nếp nhăn trên trán. Nhưng ta nên hoài nghi trước những lời khẳng định đó – bởi nếu ta chỉ giải quyết nỗi lo ở bề mặt mà không đào sâu đến tận gốc rễ, nỗi sợ ấy sẽ dễ dàng chuyển sang một đối tượng khác. Ta cần quay trở lại nguyên nhân gốc, làm sáng tỏ nó và tháo gỡ triệt để. Chỉ khi nào người chịu khổ đau nhận ra và phân tách được chấn thương cũ ra khỏi những lo âu hiện tại, thế giới mới có thể trở nên an toàn trong mắt họ.
Điều này có lẽ nghe như chuyện viển vông với những ai đang chìm đắm trong vòng xoáy OCD. Nhưng rồi, một ngày nào đó, họ sẽ hiểu rõ ký ức khủng khiếp nào từng làm lung lay nền tảng cuộc đời mình, và từ đó, những ám ảnh mới có thể được hóa giải. Khi ấy, hiện tại sẽ trở nên yên bình, dịu dàng – như lẽ ra nó luôn phải thế.
Nguồn: OCD — AND HOW TO OVERCOME IT - The School Of Life
Theo tamlyhoctoipham.com