Đôi khi, chúng ta chơi một trò chơi tưởng tượng về tiền bạc và sự nghiệp: Nếu tôi trúng số thì sao? Nếu tôi từng là bạn học của một ông trùm công nghệ thì sao? Nếu tôi là nhân viên thứ ba của một công ty lớn thì sao?
Nhưng cũng có một phiên bản khác của trò chơi này, mang tính cảm xúc hơn, dành cho những người thích suy tư:
Tôi sẽ là ai nếu được yêu thương đúng cách? Nếu cha mẹ hoặc những người chăm sóc tôi từng tinh tế hơn, cân bằng hơn, dịu dàng và tử tế hơn, biết cách đặt ranh giới mà vẫn bao dung thì sao?
Câu hỏi này mở ra một góc nhìn thú vị để nhìn lại những rối ren trong quá khứ. Và câu trả lời, có thể, sẽ là:
- Tôi có thể không phải lúc nào cũng điềm tĩnh, nhưng khi khó khăn ập đến, tôi sẽ đối mặt với chúng một cách bình thản hơn. Tôi sẽ biết trong thâm tâm rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
- Tôi sẽ không bước ra khỏi phòng với cảm giác mọi người đang cười nhạo mình sau lưng.
- Tôi sẽ không thấy buồn nôn hay rợn người mỗi khi có ai đó tỏ ra tử tế hoặc muốn gần gũi với tôi.
- Tôi sẽ không sợ hãi và ám ảnh về việc người khác nghĩ gì về mình.
- Tôi sẽ trở thành một người bạn tự nhiên, tốt bụng hơn, nhờ hiểu và thông cảm được chính nhu cầu của bản thân.
- Tôi sẽ nhanh chóng nhận ra ai là người tốt và biết khi nào nên tránh xa những người không tốt.
- Tôi có thể làm một phụ huynh ít lo lắng hơn, bớt cố gắng hoàn hảo, và tin rằng mọi chuyện sẽ ổn dù chẳng cần hoàn mỹ.
- Tôi sẽ bước vào các mối quan hệ thân mật mà không mang theo cảm giác xấu hổ.
- Tôi sẽ bớt cảm giác bị giày vò trong lòng – và nhờ đó ít hét lên hơn – khi cái máy in bị hỏng hoặc tôi làm mất chìa khóa.
- Tôi sẽ không cảm thấy lệ thuộc hoặc bị hấp dẫn một cách kỳ lạ bởi những người không tử tế, những người mang đầy tổn thương. Khi gặp sự bắt nạt, tôi sẽ tự nhủ: Nỗi đau đó là của họ, chẳng liên quan gì đến mình.
- Tôi sẽ không lãng phí nhiều khoảnh khắc đẹp chỉ để chìm đắm trong sự tự ti và lo âu. Tôi sẽ có thể hiện diện nhiều hơn, sống trọn vẹn hơn.
Chúng ta nói rất nhiều về xa hoa. Có cả những thương hiệu được gọi là “hàng xa xỉ.” Nhưng thật buồn cười làm sao khi con người lại rất kém trong việc nhận ra mình thực sự cần gì. Xa hoa đích thực duy nhất chính là cảm giác được yêu thương, được trân trọng ngay từ những ngày đầu tiên của cuộc đời. Đó là đặc quyền thật sự để ta có thể tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn.
Tất nhiên, cuộc đời vẫn sẽ đau buồn. Người ta sẽ rời xa ta, xung đột vẫn xảy ra, và những điều khó chịu vẫn hiện diện. Nhưng điều khác biệt là ta không phải mãi mãi chiến đấu với cuộc nội chiến trong chính mình. Ta sẽ đứng về phía bản thân.
Một phần của việc chữa lành là cho phép bản thân hối tiếc. Cái giá của sự chữa lành có thể là cảm giác rằng ta đã lãng phí gần như cả cuộc đời mình cho đến giờ. Nhưng điều đó không làm vô nghĩa hóa nỗ lực. Vì chỉ cần vài năm cuối đời mà tâm hồn được tự do, ta đã thấy xứng đáng hơn cả hàng thập kỷ sống trong gông cùm của sự xấu hổ, sợ hãi và ám ảnh.
Nguồn: WHO MIGHT I HAVE BEEN IF…
Theo tamlyhoctoipham.com