Trước hết, chúng ta không bàn đến một đối thủ đơn thuần, một người ta hay cự cãi lặt vặt hay cùng ta cạnh tranh công bằng. Ta sẽ nói ở đây về những kẻ đầy quỷ quyệt, mang tư thù dai dẳng, toàn tâm toàn ý khinh thị và chuyên tìm cách tổn thương hay nhục mạ ta. Trong trường hợp này, một phần giải pháp chính là không coi nhẹ vấn đề.
Điều đầu tiên chúng ta cần làm lúc này là ngừng nghĩ rằng kẻ thù của mình rất mạnh. Có thể bề ngoài họ là người có năng lực hoặc thành công nhất định, nhưng từ cách họ đối xử với ta, không khó để nhận ra họ đang mắc những vấn đề tâm lý cơ bản. Không một người khôn ngoan, thấu đáo, thành thục nào có thể nuôi ý nghĩ rắp tâm đặt bẫy hãm hại người khác. Ừ thì có kẻ thù mệt mỏi thật đấy, nhưng từ sự công bình mang tính toàn vũ trụ, ta có thể hoàn toàn chắc chắn rằng người này, trong thẳm sâu, vốn luôn chịu đựng cảm giác bản thân đáng thương và tầm thường. Và chỉ một linh hồn yếu đuối, đớn hèn, méo mó và rỗng tuếch mới nuôi nổi ác tâm muốn hủy hoại cuộc đời người khác.
Bạn đang đối mặt với một tâm hồn trọng thương, chứ không phải một kẻ không thể đả bại.
Thì ra, sự vô lý, bất công thậm chí thâm độc của kẻ thù chỉ đơn thuần là chiến lược họ đeo đuổi để đương đầu với những gì bản thân đang phải chịu đựng. Rất khó để bạn biết chính xác nỗi đau mang tính cá nhân này, bởi thường thì nó bắt nguồn từ một sự kiện nào đó trong quá khứ của họ – thứ bạn gần như không thể đoán ra được. Có một điều gì đó ở bạn, như vẻ ngoài, thân thế hay quan điểm sống… đã chọc thủng bình chứa những ức chế, ám ảnh bám sâu trong lòng họ. Do đó, sự ác ý của họ, xét cho cùng, không phải nhắm vào bạn. Bạn là nạn nhân chứ không phải là nguồn cơn cho sự điên cuồng của những kẻ thế đó.
Chào mừng bạn gia nhập câu lạc bộ! Mỗi người trong chúng ta, dù có thận trọng đến nhường nào, vui vẻ nhiệt tình vô tư ra sao, đều xui xẻo gặp phải “địch”. Ta không thể không rước lấy vài kẻ ghét mình, dù đang có một cuộc sống thú vị và hay dễ thỏa hiệp. Sự tồn tại của họ chẳng nói lên điều gì về ta, nhưng lại nói lên rất nhiều về sức sống mãnh liệt của nỗi hiềm tị và khối lượng bất hạnh lan tràn trên thế gian đầy hỗn loạn và bon chen này. Thêm vào đó, ta cũng không cần cố làm hòa, bởi vốn dĩ bản thân ta chẳng phải lý do thực sự cho sự kích động. Có kẻ thù không đồng nghĩa với việc ta sống có vấn đề, trái lại, nó là minh chứng cho việc ta đã làm được điều gì đó đáng giá.
Trước kẻ thù, ta thường đã quen với nỗi sợ hãi, sự hoảng hốt mà bản thân đã trải qua khi lần đầu đối mặt với chúng ngày bé, khi còn cắp sách tội phạm học đến trường. Ngày ấy, ta chỉ có vài lựa chọn và không thể làm gì hơn ngoài trốn trong lớp, ngày qua ngày chịu đựng lũ khốn. Song thời kỳ đó dường như đã qua lâu rồi, và dù nói thế này nghe rất khó tin, nhưng chúng ta giờ đây có cả tá lựa chọn để thay đổi điều đó. Hoặc chuyển khỏi chỗ ta đang làm. Hoặc rời hẳn thành phố ta đang sống. Thậm chí nếu cần thiết, ta có thể chu du thế giới ngoài kia, tìm chốn bình yên để làm lại từ đầu. Chân tay còn khỏe và trái tim còn trẻ, ta thực sự có thể vượt qua mảng tối không thể tránh khỏi và bất công nhất của một cuộc sống hoàn chỉnh mang tên “kẻ thù”.
Nguồn: The school of life
Dịch bởi: deMaktub
Theo tamlyhoctoipham.com