Nhưng nếu, để có thể làm được bất kỳ điều gì, ta thực ra cần phải ôm giữ một loạt ảo tưởng mạnh mẽ về hầu như mọi thứ thì sao? Nếu cái giá của việc năng động lại là một sự mù mờ trước một số sự thật tàn khốc về cuộc sống thì sao? Nếu ta phải nói dối với chính mình để có chút hy vọng sống một cuộc đời mạnh mẽ, sống động như ta ngưỡng mộ?
Tranh: Joseph Crawhall, Landscape With Cattle, 1890
Dưới đây có thể là một vài điều “mù mờ” mà ta cần để được phát triển và thăng hoa:
— Chúng ta phải sống hết mình cho ngày hôm nay – dù biết rằng chỉ một trăm năm nữa, mọi thứ rồi cũng chỉ thành lớp mùn hoang hoải, chẳng ai hiểu nổi.
— Ta phải lo lắng đến phát cuồng về “người khác nghĩ gì” – dù biết họ thực ra chẳng mấy khi nghĩ về ta, mà nếu có, cũng chẳng mấy khi công bằng.
— Ta phải tin tưởng rằng mình có thể (một ngày nào đó) được yêu thương và thấu hiểu – dù sự thật là điều ấy luôn đầy nghi ngờ.
— Ta phải tan chảy trước sự dễ thương của những đứa trẻ nhỏ – dù ta biết rõ chúng lớn lên sẽ như thế nào và thế giới ta dạy chúng biết vốn dĩ là không có thật.
— Ta phải háo hức mong đợi những năm tháng tiếp theo – dù mỗi ngày trôi qua chỉ là một thử thách trầy trật, hiếm khi đạt quá mức sáu trên mười.
— Chúng ta phải tin rằng nhân loại đang tiến bộ từng ngày – dù mỗi phát minh mới lại kéo theo hàng loạt hệ lụy không ai ngờ tới, đôi khi còn kinh khủng hơn cả lợi ích ban đầu.
— Ta phải quan tâm đến nhân loại – dù biết rõ, nếu nhìn kỹ từng người một, ta dễ thấy phần lớn họ thật khó ưa.
— Ta phải đứng về phía mình – dù trong lòng hiểu rõ những góc tối và cái lạ lùng sâu thẳm bên trong mỗi chúng ta.
— Ta phải háo hức hướng về tương lai – dù nếu có cơ hội biết trước số phận, ta gần như chắc chắn sẽ chẳng muốn biết.
— Ta phải phấn khởi khi mua sắm – dù hiểu rằng hiếm có món đồ nào thực sự làm cuộc sống thay đổi.
— Ta phải tiếp tục đi du lịch – dù rằng ở một nơi xa nào đó thường chỉ đẹp đẽ khi còn trong ký ức hoặc lúc mơ tưởng về nó.
— Ta phải tiếp tục gặp gỡ những "người bạn" – dù nếu nghe được một góc nhỏ những gì họ thực sự nghĩ về ta, có lẽ ta sẽ tan nát.
— Ta phải tin vào một tuổi già êm ả, minh mẫn – dù thực tế phần lớn sẽ là những cơn đau, những cơn nhức nhối và hàng loạt ống truyền.
— Ta phải cố tình không để ý đến vẻ đẹp, sự thú vị, và muôn vàn cơ hội của cuộc sống – vì sợ rằng nếu để tâm, ta sẽ phát điên vì phấn khích và tiếc nuối.
Tóm lại, đừng tự huyễn hoặc rằng ta thực sự muốn biết hết toàn bộ sự thật. Ta chỉ cần vừa đủ để có thể ra khỏi giường vào mỗi sáng. Những ảo tưởng tinh vi ấy không phải chỉ là một trò chơi vô nghĩa; chúng là nền tảng, là điều kiện để tồn tại. Ta phải tự dối mình mới có thể sống.
Nguồn: WHY ILLUSIONS ARE NECESSARY TO ACHIEVE ANYTHING – The School Of Life
Theo tamlyhoctoipham.com