NHỮNG ĐIỂM CHÍNH
- Người trưởng thành không có con có thể cảm thấy như bị lu mờ trong một thế giới lấy việc làm cha mẹ làm trung tâm.
- Nhiều người phải đối mặt với những định kiến và sự vô hình trong công việc, cộng đồng và các mối quan hệ xã hội.
- Cần sự dũng cảm để tìm kiếm giá trị và mục đích vượt ra ngoài những vai trò và kỳ vọng truyền thống.
- Một sự thay đổi văn hóa là cần thiết để chấp nhận và tôn vinh những con đường sống đa dạng.
Xin chào, tôi là Anne. Ở văn phòng nơi tôi làm việc, những câu chuyện thường xuyên được chia sẻ bên ly cà phê bốc khói hay những bữa trưa sôi động. Tôi thường là người ngồi im lặng, lắng nghe mọi người kể về những đêm mất ngủ, tiệc sinh nhật, hay trận bóng đầu đời của con cái họ. Với các đồng nghiệp, những câu chuyện ấy như một phần tất yếu trong cuộc sống của họ. Còn với tôi, chúng là những lời nhắc nhở đầy tinh tế về một khoảng cách không nói thành lời – một khoảng cách dường như càng lớn hơn sau mỗi câu chuyện.
Tôi không cảm thấy mình bị làm ngơ vì điều gì mình đã làm. Tôi chỉ cảm thấy vô hình bởi một điều: tôi không có con.
Source: Sarah Holmlund/ Shutterstock
Cảm giác lạc lõng trong một thế giới xoay quanh việc làm cha mẹ
Cảm giác như bị đẩy ra ngoài rìa của các cuộc trò chuyện xã hội là một nỗi cô đơn sâu sắc. Là một người phụ nữ không có con, dù do lựa chọn hay hoàn cảnh, tôi thường thấy mình bị đặt bên lề trong các cuộc trò chuyện – từ chốn công sở, cộng đồng, cho đến những buổi sum họp gia đình.
Dường như xã hội mặc nhiên cho rằng ai cũng là, hoặc ít nhất mong muốn trở thành, một bậc cha mẹ. Sự mặc định đó được đan xen quá chặt chẽ vào văn hóa, đến mức những người không phù hợp với khuôn mẫu này lại vô tình bị bỏ quên, sống như ở ngoại vi của xã hội.
Vô hình nơi công sở
Là người không có con, tôi thực sự e ngại câu hỏi quen thuộc vào sáng thứ Hai: “Cuối tuần vừa rồi thế nào?” Dù rất muốn kể về chuyến leo núi tôi vừa hoàn thành hay cuốn sách tội phạm học tôi cuối cùng cũng đọc xong, tôi lại chần chừ. Những câu chuyện ấy dường như nhỏ bé so với những mẩu chuyện về giải đấu thể thao của con hay những chuyến dã ngoại của gia đình. Thế nên, tôi học cách im lặng, chỉ tham gia vào các câu chuyện một cách hời hợt.
Trong môi trường này, thật dễ để cảm thấy mình như một bóng ma. Các đồng nghiệp của tôi gắn kết với nhau qua những trải nghiệm chung về việc nuôi dạy con cái – những cột mốc, những thử thách, và niềm vui. Điều đó tạo nên một mạng lưới thân thiết mà tôi không cách nào chạm tới. Những đóng góp của tôi đôi khi được đánh giá cao, nhưng không bao giờ là trọng tâm, và sự im lặng sau đó đôi lúc khiến tôi tự hỏi: liệu tôi có chỗ đứng trong thế giới đặt trẻ con làm trung tâm này hay không?
Gánh nặng từ những định kiến
Sự vô hình tôi cảm nhận thường không đến từ ý xấu của người khác. Nhưng trong một xã hội tôn vinh vai trò làm cha mẹ, tôi đơn giản là không phù hợp. Nếu tôi nhận được một đô la cho mỗi lần ai đó hỏi tôi: “Chị có con chưa?”… bạn biết câu đó sẽ kết thúc như thế nào. Sau câu trả lời “Chưa”, thường sẽ là một khoảng lặng khó xử. Tôi có thể thấy câu hỏi không nói thành lời hiện lên trên khuôn mặt họ: Tại sao?
Những định kiến này, dù thường vô thức, lại có thể tạo ra một sức nặng khó lường cho những người không có con. Chúng tôi cảm nhận áp lực phải giải thích lựa chọn, hoàn cảnh và giá trị của mình – dù chúng tôi không cần phải làm vậy. Đôi khi, cảm giác như việc không có con (thậm chí không có cả thú cưng) trở thành một cách mà xã hội ngầm hiểu rằng “có gì đó không ổn với bạn.”
Sự ám chỉ không nói thành lời rằng cuộc sống của tôi thiếu đi một điều gì đó thiết yếu đôi khi khiến tôi cảm thấy mình không được nhìn nhận, không được trân trọng, và thường là không được hiểu. Mọi người không dành đủ thời gian để thực sự tìm hiểu tôi là ai.
Tìm kiếm giá trị vượt khỏi vai trò làm mẹ
Tôi tự hào về những thành tựu trong cuộc sống của mình – sự nghiệp, tình bạn, và những đam mê cá nhân mang lại cho tôi ý nghĩa. Nhưng thật khó để giữ vững niềm tin đó khi văn hóa hiện đại luôn gắn liền giá trị cá nhân với vai trò làm cha mẹ.
Ngay cả mạng xã hội cũng dường như làm khuếch đại điều này. Bạn bè tôi liên tục đăng những bài viết về con cái, những kỳ nghỉ gia đình, và những chiến thắng trong việc nuôi dạy con. Tôi tự hỏi: Mình đang thua kém sao? Liệu mình có bỏ lỡ mục đích cao cả nhất của cuộc đời?
Tìm thấy giá trị nơi bản thân ngoài những vai trò truyền thống đòi hỏi sự dũng cảm và kiên cường. Điều đó có nghĩa là nhận ra giá trị của mình vượt lên trên những kỳ vọng người khác đặt ra, ngay cả khi điều đó khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Cuộc sống của tôi rất phong phú, nhưng tôi thừa nhận rằng đôi lúc thật khó để nhìn nhận điều đó khi xung quanh toàn là những câu chuyện không giống câu chuyện của tôi.
Kết nối vượt lên trên con cái
Khi tôi chia sẻ những mẩu chuyện nhỏ từ cuộc sống không con cái của mình, tôi nhận thấy một sự thay đổi trong cách mọi người phản ứng – như có một tia sáng nhận ra rằng cuộc đời tôi cũng mang ý nghĩa, ngay cả khi nó không giống của họ. Điều thú vị là sự đồng cảm này thường đến từ những bậc phụ huynh lớn tuổi, khi con cái họ đã trưởng thành hoặc rời tổ.
Dù những khoảnh khắc ấy không xóa bỏ hoàn toàn cảm giác vô hình, chúng mang lại một điều gì đó ý nghĩa không kém: lời nhắc nhở rằng tôi cũng thú vị và có thể đóng góp cho cộng đồng một cách ý nghĩa.
Tạo nên một văn hóa bao dung hơn
Câu chuyện của tôi nhấn mạnh nhu cầu về một sự thừa nhận văn hóa rộng lớn hơn đối với những cách mà con người tìm kiếm ý nghĩa và mục đích trong cuộc sống.
Đã đến lúc chúng ta xây dựng một văn hóa trân trọng tất cả câu chuyện, chứ không chỉ những câu chuyện xoay quanh con cái. Chúng tôi không chỉ là những “bà cô già yêu mèo” trong mắt xã hội. Chúng tôi mang đến sự phong phú cho nơi làm việc, cộng đồng và các mối quan hệ xã hội.
Đối với những người không có con, tiếng nói, ý kiến, và sự hiện diện của bạn tạo nên một cảm giác nhìn nhận và khẳng định sâu sắc – rằng chúng tôi được trân trọng vì chính con người mình, chứ không phải vì điều chúng tôi thiếu.
Trong lúc chờ đợi sự thay đổi đó, tôi tự nhắc nhở bản thân rằng giá trị của mình không chỉ nằm ở việc có được danh xưng “mẹ.” Cuộc sống của tôi có ý nghĩa, trải nghiệm của tôi đáng giá, và những gì tôi đóng góp đều quan trọng.
Dù đôi khi tôi vẫn cảm thấy mình vô hình, tôi biết mình không đơn độc. Có một sức mạnh trong cộng đồng những người phụ nữ không có con – một mối liên kết âm thầm nhưng đầy mạnh mẽ, nhắc nhở chúng tôi rằng sự hiện diện không đến từ việc ép bản thân vừa vặn với khuôn mẫu, mà là từ việc tự tin đón nhận hành trình độc đáo của riêng mình.
Nếu bạn cảm thấy mình như vô hình
Nếu bạn đang đọc những dòng này và cảm thấy đồng cảm, hãy biết rằng bạn không hề đơn độc. Dưới đây là vài lời nhắc nhở:
- Những lựa chọn cuộc sống của bạn là hoàn toàn hợp lý: Dù con đường bạn chọn là gì, cuộc đời bạn luôn mang giá trị và ý nghĩa. Những trải nghiệm của bạn cũng phong phú, trọn vẹn, và xứng đáng để sẻ chia.
- Tạo nên sự hiện diện của riêng mình: Hãy tìm kiếm và nuôi dưỡng những kết nối trân trọng hành trình độc đáo của bạn. Tham gia các nhóm, theo đuổi sở thích, và ở bên những người yêu quý bạn vì chính bạn.
- Vận động cho sự bao dung: Càng nhiều câu chuyện được sẻ chia, xã hội càng có cơ hội thấu hiểu và đón nhận những con đường khác biệt. Hãy cởi mở về trải nghiệm của mình và khuyến khích mọi người tôn vinh tất cả giai đoạn cuộc đời, không chỉ những giai đoạn gắn liền với việc làm cha mẹ.
Bằng cách đón nhận câu chuyện độc đáo của mình, chúng ta có thể tạo ra một thế giới bao dung hơn – nơi mọi con đường đều được tôn trọng, trân trọng và nhìn nhận.
Nguồn: Why Adults Without Kids Can Feel Invisible – Psychology Today
Theo tamlyhoctoipham.com